Người dịch: Whistle
Dịch chuyển không gian!
Năm ánh sáng!
Khoa học kỹ thuật của Công tộc trước kia phát triển đến mức nào?
Loại chủng tộc này mà cũng sợ hãi thiên phạt như vậy.
Còn tổ chức thần bí tên Dao Trì kia rốt cuộc là thế lực nào, có thể cung cấp kỹ thuật, tọa độ cho Công tộc, bọn họ mạnh đến mức nào?
Có phải người của Công tộc đã rời đi thông qua nơi đó hay không?
Tọa độ ở đâu?
Nơi dịch chuyển đến là nơi nào?
Trong nháy mắt…
Đủ loại nghi vấn xuất hiện, thậm chí còn khiến Chu Giáp quên mất Nguyên Tinh ngay trước mắt, hắn suy nghĩ miên man.
Nửa tháng…
Trôi qua trong nháy mắt.
Lại đến lễ tế Tống Thủy hàng năm.
Hồng Trạch vực nhiều nước, nhiều núi, có thể nói là sáu phần nước, ba phần núi, một phần ruộng, dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, dân chúng phần lớn đều sống bằng nghề đánh cá.
Lễ tế Tống Thủy là lễ cầu mong cho năm nay có một mùa bội thu.
Thành chủ Âu Dương Hạng chủ trì buổi lễ.
Hôm nay, từ sáng sớm, trong thành đã tràn ngập tiếng cười nói, vô số thương nhân từ bốn phương tám hướng đến đây, bày hàng hóa ra bán.
Chiều tối.
Trăng sáng xuất hiện, trong thành vẫn rất náo nhiệt.
Vĩnh Yên lâu.
Quân chúa Triệu Nam Nhứ ngồi ở giữa tầng cao nhất của tửu lâu, sau khi uống ba vòng rượu, ăn năm món, mặt nàng ta cũng ửng đỏ.
“Âu Dương thành chủ, không biết vị tiền bối kia của phủ ngài khi nào mới rảnh rỗi.”
Triệu Nam Nhứ cười, phẩy tay xua tan mùi rượu, hỏi:
“Lần này Nam Nhứ đến đây, một là vì tội nhân của gia tộc, hai là vì muốn gặp vị tiền bối kia, đáng tiếc, vẫn luôn không có cơ hội.”
“Xin Quận chúa tha thứ.” Âu Dương Hạng cúi đầu:
“Lão tổ tuổi già sức yếu, quanh năm nằm trên giường, không phải là không muốn gặp Quận chúa, mà là vì lo lắng sát khí trên người sẽ ảnh hưởng đến Quận chúa.”
“Thành chủ nói đùa rồi.” Triệu Nam Nhứ xua tay:
“Được gặp tiền bối là phúc của Nam Nhứ, sao có thể để ý đến chuyện này chứ?”
“Cái này…” Âu Dương Hạng ánh mắt lóe lên:
“Đợi sau khi ta trở về, nhất định sẽ xin chỉ thị lão tổ.”
“Được.”
Triệu Nam Nhứ gật đầu, nâng ly rượu lên:
“Ta sẽ chờ tin tốt.”
Nói xong, Triệu Nam Nhứ uống cạn.
Sau khi rượu vào bụng, Triệu Nam Nhứ không khỏi thầm mắng một tiếng lão hồ ly.
Âu Dương gia có một vị lão tổ trấn giữ, tuổi tác đã hơn 120 tuổi, mấy năm trước, tu vi đã là Hắc Thiết hậu kỳ, từng được gọi là người có hy vọng trở thành Bạch Ngân.
Sau đó, tuy rằng không thể trở thành Bạch Ngân, nhưng lão tổ đã đạt đến đỉnh cao của Hắc Thiết.
Đáng tiếc, lão tổ đã già, mấy chục năm nay không hề xuất hiện, chắc không có mấy người biết là lão ta vẫn còn sống.
Nhưng Triệu Nam Nhứ lại biết rất rõ, lão tổ không những còn sống, mà còn sống rất tốt, nếu như không nhúc nhích, sống thêm hai, ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hắc Thiết đỉnh cao.
Cho dù ở đâu cũng là tồn tại đỉnh cao.
Nhưng mục đích Triệu Nam Nhứ đến đây không phải là vì muốn gặp cao thủ, mà là muốn thông qua lão tổ Âu Dương gia để tìm hiểu về một vị tiền bối đã chết cách đây mấy chục năm của hoàng tộc.
Đây là nhiệm vụ mà một người nào đó giao cho Triệu Nam Nhứ.
Nhiệm vụ kỳ lạ.
Giống như chuyện của Triệu Khổ Tâm, đều liên quan đến bí mật của hoàng tộc Triệu gia.
“Tại hạ là Trần Bá Ngọc, đệ tử Bạch Sơn võ quán, nghe danh về kỹ xảo sử dụng trường kích của Dương huynh đã lâu, rất muốn được gặp, không biết hôm nay có thể lĩnh giáo hay không?”
Tiếng quát lớn cắt ngang tiếng mọi người thì thầm trong tửu lâu.
Triệu Nam Nhứ nhìn xuống.
Trong sân, một công tử áo trắng đang chắp tay, nhìn chằm chằm một đình nghỉ mát bằng đá ở phía xa.
“Bạch Sơn Trần Bá Ngọc?”
Một người từ trong đình nghỉ mát bước ra, thân hình cường tráng, cầm trường kích Phượng Hoàng Lưỡng Dực trong tay, một luồng khí thế ngang nhiên xuất hiện:
“Tất nhiên là được.”
“Tiếp chiêu.”
Nói xong, người này lắc cổ tay, trường kích nặng mấy trăm cân xuyên qua không khí, tạo thành vô số tinh tú, bao phủ lấy công tử áo trắng.
“Bạch Sơn võ quán là võ quán nổi tiếng nhất trong thành, quán chủ Trần Mộ xuất thân từ Huyền Thiên minh nội môn, ông ta tinh thông quyền pháp và khinh công.” Trên lầu, Âu Dương Hạng thấy Triệu Nam Nhứ hứng thú liền giải thích:
“Trần Bá Ngọc này chính là con trai của quán chủ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã là thập phẩm Phàm Giai, tích lũy mấy năm là có thể xung kích Hắc Thiết.”
“Ừ.”
Triệu Nam Nhứ gật đầu: “Còn người kia?”
“Dương Đình, người này là tán tu, võ công không rõ, nhưng trường kích hung hãn, tám chín phần mười là có liên quan đến quân đội.”
Âu Dương Hạng nói:
“Người này cũng là thập phẩm, nội tình còn hùng hậu hơn, nhưng không phải là người Thạch Thành, thường xuyên qua lại với những thành trì ở gần đây, chắc là đang tìm Nguyên Chất Siêu Phẩm.”
“Quả nhiên là địa linh nhân kiệt.”
Triệu Nam Nhứ ánh mắt lóe lên:
“Trong sân hôm nay có không ít nhân tài, thành chủ trị hạ có công, sau này, Hắc Thiết trong thành chắc chắn sẽ ngày càng nhiều.”
“Quận chúa, quá khen.” Âu Dương Hạng khiêm tốn cười:
“Tuy nhiên, thanh niên tài tuấn trong thành đúng là không ít, trên phố lưu truyền “Thập Đại cao thủ” trẻ tuổi, ai nấy đều có hy vọng trở thành Hắc Thiết.”
“Đây là do bọn họ tự cố gắng, hạ quan không dám nhận công.”
“Thập Đại cao thủ?”
Triệu Nam Nhứ khẽ nghiêng người: “Thú vị, là những ai?”
“Trần Bá Ngọc là một trong số đó.” Âu Dương Hạng nói:
“Ngoài ra còn có hai đệ tử của Tô gia, ba người của Tiểu Lang đảo, hai thanh niên tài tuấn của Thiên Hổ bang, còn có tán tu…”
“Trảm Hồn Đao, Lưu Tinh chùy của Đồng gia, Cửu Giới tiên pháp, Bát Thập Nhất Lộ Kình Thiên Côn…”
“Những người này, lớn tuổi nhất cũng mới ba mươi, nếu như Nguyên Chất Siêu Phẩm không hiếm, chắc là bọn họ đã xung kích Hắc Thiết rồi.”
Thập phẩm Phàm Giai, dù sao cũng chỉ là Phàm Giai.
Âu Dương Hạng cũng chỉ hiểu sơ qua về cái gọi là Thập Đại cao thủ, dù sao, với thân phận và địa vị của ông ta, loại người này chưa đủ tư cách để Âu Dương Hạng để mắt đến.
Dịch chuyển không gian!
Năm ánh sáng!
Khoa học kỹ thuật của Công tộc trước kia phát triển đến mức nào?
Loại chủng tộc này mà cũng sợ hãi thiên phạt như vậy.
Còn tổ chức thần bí tên Dao Trì kia rốt cuộc là thế lực nào, có thể cung cấp kỹ thuật, tọa độ cho Công tộc, bọn họ mạnh đến mức nào?
Có phải người của Công tộc đã rời đi thông qua nơi đó hay không?
Tọa độ ở đâu?
Nơi dịch chuyển đến là nơi nào?
Trong nháy mắt…
Đủ loại nghi vấn xuất hiện, thậm chí còn khiến Chu Giáp quên mất Nguyên Tinh ngay trước mắt, hắn suy nghĩ miên man.
Nửa tháng…
Trôi qua trong nháy mắt.
Lại đến lễ tế Tống Thủy hàng năm.
Hồng Trạch vực nhiều nước, nhiều núi, có thể nói là sáu phần nước, ba phần núi, một phần ruộng, dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, dân chúng phần lớn đều sống bằng nghề đánh cá.
Lễ tế Tống Thủy là lễ cầu mong cho năm nay có một mùa bội thu.
Thành chủ Âu Dương Hạng chủ trì buổi lễ.
Hôm nay, từ sáng sớm, trong thành đã tràn ngập tiếng cười nói, vô số thương nhân từ bốn phương tám hướng đến đây, bày hàng hóa ra bán.
Chiều tối.
Trăng sáng xuất hiện, trong thành vẫn rất náo nhiệt.
Vĩnh Yên lâu.
Quân chúa Triệu Nam Nhứ ngồi ở giữa tầng cao nhất của tửu lâu, sau khi uống ba vòng rượu, ăn năm món, mặt nàng ta cũng ửng đỏ.
“Âu Dương thành chủ, không biết vị tiền bối kia của phủ ngài khi nào mới rảnh rỗi.”
Triệu Nam Nhứ cười, phẩy tay xua tan mùi rượu, hỏi:
“Lần này Nam Nhứ đến đây, một là vì tội nhân của gia tộc, hai là vì muốn gặp vị tiền bối kia, đáng tiếc, vẫn luôn không có cơ hội.”
“Xin Quận chúa tha thứ.” Âu Dương Hạng cúi đầu:
“Lão tổ tuổi già sức yếu, quanh năm nằm trên giường, không phải là không muốn gặp Quận chúa, mà là vì lo lắng sát khí trên người sẽ ảnh hưởng đến Quận chúa.”
“Thành chủ nói đùa rồi.” Triệu Nam Nhứ xua tay:
“Được gặp tiền bối là phúc của Nam Nhứ, sao có thể để ý đến chuyện này chứ?”
“Cái này…” Âu Dương Hạng ánh mắt lóe lên:
“Đợi sau khi ta trở về, nhất định sẽ xin chỉ thị lão tổ.”
“Được.”
Triệu Nam Nhứ gật đầu, nâng ly rượu lên:
“Ta sẽ chờ tin tốt.”
Nói xong, Triệu Nam Nhứ uống cạn.
Sau khi rượu vào bụng, Triệu Nam Nhứ không khỏi thầm mắng một tiếng lão hồ ly.
Âu Dương gia có một vị lão tổ trấn giữ, tuổi tác đã hơn 120 tuổi, mấy năm trước, tu vi đã là Hắc Thiết hậu kỳ, từng được gọi là người có hy vọng trở thành Bạch Ngân.
Sau đó, tuy rằng không thể trở thành Bạch Ngân, nhưng lão tổ đã đạt đến đỉnh cao của Hắc Thiết.
Đáng tiếc, lão tổ đã già, mấy chục năm nay không hề xuất hiện, chắc không có mấy người biết là lão ta vẫn còn sống.
Nhưng Triệu Nam Nhứ lại biết rất rõ, lão tổ không những còn sống, mà còn sống rất tốt, nếu như không nhúc nhích, sống thêm hai, ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hắc Thiết đỉnh cao.
Cho dù ở đâu cũng là tồn tại đỉnh cao.
Nhưng mục đích Triệu Nam Nhứ đến đây không phải là vì muốn gặp cao thủ, mà là muốn thông qua lão tổ Âu Dương gia để tìm hiểu về một vị tiền bối đã chết cách đây mấy chục năm của hoàng tộc.
Đây là nhiệm vụ mà một người nào đó giao cho Triệu Nam Nhứ.
Nhiệm vụ kỳ lạ.
Giống như chuyện của Triệu Khổ Tâm, đều liên quan đến bí mật của hoàng tộc Triệu gia.
“Tại hạ là Trần Bá Ngọc, đệ tử Bạch Sơn võ quán, nghe danh về kỹ xảo sử dụng trường kích của Dương huynh đã lâu, rất muốn được gặp, không biết hôm nay có thể lĩnh giáo hay không?”
Tiếng quát lớn cắt ngang tiếng mọi người thì thầm trong tửu lâu.
Triệu Nam Nhứ nhìn xuống.
Trong sân, một công tử áo trắng đang chắp tay, nhìn chằm chằm một đình nghỉ mát bằng đá ở phía xa.
“Bạch Sơn Trần Bá Ngọc?”
Một người từ trong đình nghỉ mát bước ra, thân hình cường tráng, cầm trường kích Phượng Hoàng Lưỡng Dực trong tay, một luồng khí thế ngang nhiên xuất hiện:
“Tất nhiên là được.”
“Tiếp chiêu.”
Nói xong, người này lắc cổ tay, trường kích nặng mấy trăm cân xuyên qua không khí, tạo thành vô số tinh tú, bao phủ lấy công tử áo trắng.
“Bạch Sơn võ quán là võ quán nổi tiếng nhất trong thành, quán chủ Trần Mộ xuất thân từ Huyền Thiên minh nội môn, ông ta tinh thông quyền pháp và khinh công.” Trên lầu, Âu Dương Hạng thấy Triệu Nam Nhứ hứng thú liền giải thích:
“Trần Bá Ngọc này chính là con trai của quán chủ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã là thập phẩm Phàm Giai, tích lũy mấy năm là có thể xung kích Hắc Thiết.”
“Ừ.”
Triệu Nam Nhứ gật đầu: “Còn người kia?”
“Dương Đình, người này là tán tu, võ công không rõ, nhưng trường kích hung hãn, tám chín phần mười là có liên quan đến quân đội.”
Âu Dương Hạng nói:
“Người này cũng là thập phẩm, nội tình còn hùng hậu hơn, nhưng không phải là người Thạch Thành, thường xuyên qua lại với những thành trì ở gần đây, chắc là đang tìm Nguyên Chất Siêu Phẩm.”
“Quả nhiên là địa linh nhân kiệt.”
Triệu Nam Nhứ ánh mắt lóe lên:
“Trong sân hôm nay có không ít nhân tài, thành chủ trị hạ có công, sau này, Hắc Thiết trong thành chắc chắn sẽ ngày càng nhiều.”
“Quận chúa, quá khen.” Âu Dương Hạng khiêm tốn cười:
“Tuy nhiên, thanh niên tài tuấn trong thành đúng là không ít, trên phố lưu truyền “Thập Đại cao thủ” trẻ tuổi, ai nấy đều có hy vọng trở thành Hắc Thiết.”
“Đây là do bọn họ tự cố gắng, hạ quan không dám nhận công.”
“Thập Đại cao thủ?”
Triệu Nam Nhứ khẽ nghiêng người: “Thú vị, là những ai?”
“Trần Bá Ngọc là một trong số đó.” Âu Dương Hạng nói:
“Ngoài ra còn có hai đệ tử của Tô gia, ba người của Tiểu Lang đảo, hai thanh niên tài tuấn của Thiên Hổ bang, còn có tán tu…”
“Trảm Hồn Đao, Lưu Tinh chùy của Đồng gia, Cửu Giới tiên pháp, Bát Thập Nhất Lộ Kình Thiên Côn…”
“Những người này, lớn tuổi nhất cũng mới ba mươi, nếu như Nguyên Chất Siêu Phẩm không hiếm, chắc là bọn họ đã xung kích Hắc Thiết rồi.”
Thập phẩm Phàm Giai, dù sao cũng chỉ là Phàm Giai.
Âu Dương Hạng cũng chỉ hiểu sơ qua về cái gọi là Thập Đại cao thủ, dù sao, với thân phận và địa vị của ông ta, loại người này chưa đủ tư cách để Âu Dương Hạng để mắt đến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo